LỜI TỰA
Chuyện bình thường, Như chính tên gọi, tập sách là một tổng hợp những mẩu chuyện hằng ngày chúng ta vẫn thường hay bắt gặp đâu đó trong đời sống tu học. Những mẩu chuyện tưởng chừng như chẳng có gì để nói, kỳ thực lại chứa đựng những tâm tư chưa thuần tịnh mà do vô tình hoặc cố ý chúng ta không nhận thấy: một chút nóng giận, một chút lơ đễnh, một chút lệch lạc, che đậy, giấu giếm… Một chút thôi, nhưng nếu cứ mãi vô tư không nhận thấy thì chúng sẽ thành những chướng ngại cho mỗi chúng ta trên bước đường tu học. Vì vậy, thông qua những mẩu chuyện bình thường, Thầy muốn gửi đến chúng ta một chút chánh niệm, chút lưu tâm để an lạc được tìm thấy ngay cả trong những điều nhỏ nhặt nhất.
TRĂM THƯƠNG KHÔNG BẰNG MỘT
Tình thương của hàng trăm thiền sinh
không thắng nổi tình yêu của một thiếu nữ. Du tăng Lưu Tâm rất nổi tiếng về tài năng cũng như học vấn. Trên đường hành đạo, sư tạm dừng bước tại một thiền viện. Lối sinh hoạt bình dị của sư được các thiền sinh rất khâm phục. Họ dành mọi tình cảm cho vị du tăng trẻ tuổi tài cao này và mong người dừng bước du phương tại đây để hoằng pháp lợi sinh. Tiếng lành đồn xa, không bao lâu trẻ già trai gái tìm đến nghe pháp và thân cận cúng dường rất đông. Sự kiện này làm cho các thiền sinh càng yêu mến chiều chuộng, dành mọi tình cảm tốt đẹp hầu giữ sư ở lại thiền viện làm lợi ích Tam bảo lâu dài. Một hôm Lưu Tâm bỗng đi biệt tăm với một cô gái trẻ đẹp thường thân cận cúng dường. Cả thiền viện sửng sốt và bàn tán xôn xao. Viện chủ thiền viện họp đồ chúng lại và nói: - Tình thương của hàng trăm thiền sinh không thắng nổi tình yêu của một thiếu nữ.
THẬT THÀ QUÁ!
Tại chùa Chân Lý có Ni cô Diệu Chân nổi tiếng thật thà như trẻ nít, trong lòng nghĩ sao ngoài miệng nói vậy, chẳng so đo cân nhắc. Nếu ai tiết lộ với cô một điều gì không sớm thì muộn sẽ bị bật mí. Do tính thật thà này nên trong chúng không ai dám nói xấu chuyện của người cho cô nghe cả. Vào dịp lễ Vu Lan, một tín nữ đem xấp vải lam đến cúng dường. Cô thường mặc y phục nâu nên đã trả lời thẳng thắn: - Không! Tôi không mặc vải này đâu. Cô vẫy tay từ chối. Vì tín nữ chưa biết tính tình của cô nên đã buồn giận rồi cầm xấp vải ra về. Nghe kể lại câu chuyện, trong chúng ai cũng lắc đầu cười về tính thật thà quá mức của cô.
KHÔNG ĂN LỘC CHUỘT
Một hôm chú tiểu đem chuối dâng lên cúng dường thầy. Thầy hỏi: - Chuối ở đâu vậy con? - Dạ bạch thầy, chuối này con lấy ở bàn thờ cửu huyền. - Ấy, từ nay con không được lấy thức ăn cúng vong dâng cúng quý thầy nghe chưa. Chú tiểu dạ nhưng thắc mắc hỏi lại: - Bạch thầy, tại sao không được? Con thấy nải chuối này Phật tử cúng ngon quá nên con mới dâng cúng thầy. - Vì quý thầy độ cho vong linh nên không ăn lộc thừa của vong. Một hôm chú tiểu thấy quả chuối để trên bàn bị chuột ăn hết một phần định quăng bỏ. Thầy thấy vậy vội ngăn: - Con không nên phung phí thực phẩm như vậy. Con hãy cắt bỏ phần chuột ăn đi, phần còn lại mình ăn cũng được, có chết chóc gì đâu mà sợ. Chú tiểu thưa: - Bạch thầy, con không sợ chết mà sợ ăn lộc chuột không độ được chuột thôi ạ. Thầy: ?
BÁT NHÃ BA-LA-MẬT
Tại buổi giảng kinh của Pháp sư Thông Biện, trong đó có một vị du tăng tu hạnh Độc giác đến dự. Vị Pháp sư nói về công đức tu hạnh Bát Nhã Ba-la-mật của Bồ-tát vượt trội hơn công đức trí tuệ của hàng Thanh văn, Duyên giác. Vị du tăng thính pháp bất đồng ý kiến về quan điểm này, bèn chất vấn vị Pháp sư: - Đã là trí tuệ thì không có sự sai biệt, là bình đẳng. Tại sao Ngài so sánh hơn thua? Vị Pháp sư mỉm cười. Ngài cầm chiếc bật lửa giơ lên và bật thành ngọn lửa. Ngài hỏi: - Theo thầy thì ánh sáng của ngọn lửa với ánh sáng của mặt trời có khác không? Vị tăng Độc giác không trả lời. Ngài đứng dậy vái chào vị Pháp sư, đeo bình bát lên vai rồi rời khỏi giảng đường.
THẦY TRÒ
Thầy vào phòng làm việc thấy mất một số giấy tờ bèn kêu thị giả đến hỏi: - Con có thấy những giấy tờ vụn để trên bàn không? - Mô Phật, có. - Thế đâu rồi? - Dạ, con thấy giấy vụn nên đã đem bỏ vào thùng rác rồi ạ. - Từ nay về sau những thứ để trên bàn thầy không được bỏ đi nếu chưa có sự đồng ý của thầy, nhớ không? - Mô Phật, nhớ. Một hôm, thầy gọi thị giả vào phòng trách: - Con có thấy vỏ chuối để trên bàn không? - Mô Phật, thấy. - Tại sao con không dẹp? - Mô Phật, tại vì chưa có sự đồng ý của thầy. Thầy: ?